FG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

FG

Your heart overflower with joy and you can share with me if you want
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Latest topics
» Comprare Viagra. & co viagra generico senza
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 9:23 pm by Khách viếng thăm

» Free dating service japan. Adult s dating.
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 6:24 pm by Khách viếng thăm

» Viagra Generico. viagra generico in farmacia acquisto
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 10:09 am by Khách viếng thăm

» Dating navesink. New upcoming dating sites.
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 10:07 am by Khách viếng thăm

» Acquista Viagra. nei sexy shop viagra generico
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 9:43 am by Khách viếng thăm

» Dr Cesar Garcia Internal Medicine
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeThu Aug 04, 2011 5:28 am by Khách viếng thăm

» rescue 1250 fish oil
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeWed Aug 03, 2011 9:06 pm by Khách viếng thăm

» Metformin, such beginning plant-derived
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeWed Aug 03, 2011 4:35 pm by Khách viếng thăm

» прическа светы светиковой фото
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeWed Aug 03, 2011 6:06 am by Khách viếng thăm

» Almost as chintzy as warez
[truyện dài] D.A.L Icon_minitimeTue Aug 02, 2011 4:04 pm by Khách viếng thăm

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search

 

 [truyện dài] D.A.L

Go down 
Tác giảThông điệp
memoriesofwings
Moderator
memoriesofwings


Nữ
Tổng số bài gửi : 5
Age : 28
Đến Từ : Việt Nam
Thích : ăn chơi là chính =))
Tính Cách : lười
Registration date : 21/06/2008

[truyện dài] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: [truyện dài] D.A.L   [truyện dài] D.A.L Icon_minitimeFri Jul 18, 2008 3:28 pm

Giúp cho forum mm! sleep
Tôi đã nghĩ không bao giờ tôi phải mất bạn…
Không bao giờ…
Nghĩ đến cuộc chia ly giữa hai chúng ta…
Nhưng tôi đã thấy điều đó ngay khi tôi gặp bạn…
Là thứ duy nhất mà tôi đã thấy từ bạn…
Nào bạn có hay…
Điều mà tôi lo sợ ngay khi tôi gặp bạn…?
Chia ly…
Là điều tôi sợ nhất…
Lo lắng nhất…

-------------------------------------

Những tiếng cười đùa cứ vang lên, tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng nói chuyện rì rào, chúng cứ hoà trộn với nhau tạo nên âm thanh hỗn độn nhất trên thế giới. Đó là giờ nghỉ trưa của một trường cấp hai công lập. Lướt qua đám trẻ hỗn độn, lướt qua những cái bóng của cây và người, tới cái ghế đá dựa vào tường thành hành lang. Và trên cái ghế đá ấy là hai cô gái trẻ mặc đồng phục cấp hai có phù hiệu của khối lớp Chín. Một người có tóc dài mềm mượt được cột cao lên với đôi mắt đen long lanh, trông khá là trẻ trung. Một người thì để xoã tóc, cho tóc vui đùa với gió, và đôi mắt đen huyền, sâu thẳm dường như không có đáy, trông có vẻ người lớn hơn người kia nhiều. Vâng, đó là Anne và Lea, đôi bạn thân mà ai trong trường cũng biết đến. Lí do giải thích cho điều đó rất đơn giản: Bởi họ đã chơi với nhau hết bốn năm trời, từ hồi mới học lớp Sáu và chưa một lần cãi nhau. Họ cũng chưa bao giờ vi phạm nội qui hay làm điều gì sai trái cả.
- Anne! - Bỗng có một tiếng gọi tên Anne từ ai đó, giọng có vẻ là một người đã hơi già, chắc là thầy cô giáo nào đó.
Anne quay mặt về phía tiếng gọi đó và vui mừng khi nhận ra đấy là cô Kelly. Cô Kelly cũng đã bốn năm chục tuổi rồi. Mái tóc cô lớt phớt những cọng bạc màu trắng hoà cùng với khuôn mặt có một vài nếp nhăn. Tuy trông cô già thế nhưng tâm hồn cô thật không già chút nào. Tụi học sinh trường cấp hai này chưa bao giờ nghĩ cô già như tuổi của cô.
- Dạ, con đến ngay! – Anne “đáp lại” tiếng gọi của cô Kelly.
Rồi nó chạy ra chỗ cô, trước khi đi, nó nói lời “tạm biệt một lúc” với Lea. Nhưng Lea lại nhìn theo nó với ánh mắt ái ngại, lo sợ điều gì đó. Anne cũng nhận ra điều đó mỗi khi Anne rời xa Lea. Nhưng Anne nghĩ Lea đã lo xa quá nhiều, sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó, nó và Lea sẽ là bạn thân mãi mãi. Chẳng có thứ gì có thể thay đổi được điều đó.
Sau khi Anne đi rồi, Lea bắt đầu lẩm bẩm cái gì giống như: “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu! Sẽ không bao giờ xảy ra đâu!” Rồi hình như trấn tĩnh lại được chính mình, nó thở phào, nhìn lên bầu trời trong xanh và chắc chắn rằng điều nó lo nghĩ là điều dư thừa. Bầu trời khi ấy không hề gợn một áng mây nào. Gió thổi lồng lộng, khi ấy, mọi việc dường như rất hứa hẹn với nó…

Bước qua cánh cửa thư viện, lướt qua những dãy ghế bên ngoài, tới dãy ghế ở cuối phòng, có một tên đang khóc với đống sách dày cộm chất đầy trên bàn. Vâng, tên đó chính là Anne. Anne thật sự không hiểu nổi cô Kelly nghĩ gì khi giao cho nó cái nhiệm vụ tra cứu “cao cả” này. Nó chỉ biết khóc thầm với đống sách cao ngất ngưởng đã che hết mặt nó. Rồi nó chợt nhớ đến ánh mắt ấy của nhỏ bạn, cái ánh mắt mà mỗi khi Anne rời xa Lea. Nó thật sự không hiểu tại sao Lea lại lo lắng điều đó trong khi tụi nó chưa bao giờ cãi nhau? Chợt, có một cơn gió mát nhè nhẹ vuốt má nó. Ừ, có lẽ nó đã quá lo xa, có lẽ Lea không lo chuyện đó, có lẽ… hãy để cho số phận… sắp đặt… cho thời gian… trả lời…

-----------------------------------------

Nắng dần lên, báo hiệu cho giờ vào học đã đến, tiếng trống trường vang lên, hàng ngàn học sinh mau chóng chạy vào hàng. Lea từ từ đứng dậy, đi ra hàng của lớp mình. Còn Anne thì mừng chết khiếp, cuối cùng thì nó cũng đã thoát khỏi cái nhiệm vụ “cao cả” mà cô Kelly đã giao cho nó. Nó thở phào nhẹ nhõm và uể oải đi về hàng của lớp mình từ thư viện. Nó uể oải đến nỗi quên mất cả trời đất là gì luôn. Nhưng khi nó nhìn thấy nụ cười nhè nhẹ pha thẫm chút gượng ép của Lea dành cho nó, nó chợt nhớ lại ánh mắt buồn bã của nhỏ, ánh mắt luôn khiến nó lo lắng kể từ khi nó gặp nhỏ. Có lần nó hỏi nhỏ vì sao lại thế, nhưng nhỏ cũng chỉ lắc khẽ đầu, nhỏ nhất quyết không chịu nói ra nguyên do. Từ đó, Anne cũng không hỏi thêm gì với nhỏ về cái ánh mắt ấy nữa. Nhưng không hỏi không đồng nghĩa với việc nó không lo lắng gì về ánh mắt ấy. Sâu thẳm trong tim, nó vẫn lo…

--------------------------------------

Các tiết học cứ lần lượt theo thời gian mà lặng lẽ bắt đầu và kết thúc, giờ ăn trưa cứ đến rồi đi, và lại thêm một giờ ra chơi nữa. Rồi cũng nhờ thời gian, tiếng trống trường tan học bắt đầu vang lên. Hàng ngàn học sinh từ bốn khối ùa ra như chim vỡ tổ. Anne và Lea vẫn thế, vẫn đi về chung với nhau như chuyện ánh mắt buồn bã của Lea đã đi vào dĩ vãng. Trên đường đi, tụi nó nói với nhau đủ thứ, kể đủ chuyện. Mọi việc đã diễn ra rất tốt cho đến khi ngã ba đường bắt đầu hiện ra, Anne phải rẽ trái còn Lea phải rẽ con dường kia. Anne chào tạm biệt Lea, nhưng lại bắt gặp nơi Lea… vẫn cái ánh mắt đó, vẫn cái ánh mắt lo lắng, ái ngại kia… Nó cười với Lea một nụ cười thật tươi, lòng thầm mong nụ cười đó sẽ xoá đi ánh mắt lo lắng đó của nhỏ bạn. Lea cũng cố gắng gượng cười lại với nó và điều đó lại càng làm nó lo lắng hơn về Lea. Nhỏ bạn của nó lặng lẽ quay đi và rẽ con đường bên phải về nhà. Anne cũng rẽ con đường bên trái.
Nó cứ nghĩ về nhỏ bạn, nghĩ đến ánh mắt ấy. Đang đi, nó chợt đụng phải cái gì đó, mềm mềm, âm ấm. Nhìn xuống, nó thấy một vật gì đó nhỏ nhỏ có cánh… một người tí hon có cánh…

CHƯƠNG 1 PHẦN 1 XIN KẾT THÚC!
Về Đầu Trang Go down
http://manga-anime-fic.7forum.net
memoriesofwings
Moderator
memoriesofwings


Nữ
Tổng số bài gửi : 5
Age : 28
Đến Từ : Việt Nam
Thích : ăn chơi là chính =))
Tính Cách : lười
Registration date : 21/06/2008

[truyện dài] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [truyện dài] D.A.L   [truyện dài] D.A.L Icon_minitimeFri Jul 18, 2008 3:28 pm

Phải, một người tí hon có cánh… Anne không tin nổi vào mắt mình nữa, đó là một người tí hon có cánh! Anne nghĩ rằng nó đang ở trong mơ, không thể được, một người tí hon có cánh ư? Chuyện đó là hoang đường! Thật hoang đường! Nhưng cảm giác của nó không cho nó phủ nhận điểu đó, đây chắc chắn không thể là mơ, người tí hon có cánh không thể là ảo ảnh bởi nó cảm thấy hơi ấm của sự sống từ thứ đó! Nó ghét phải công nhận điều này nhưng ĐẦY LÀ SỰ THẬT, NGƯỜI TÍ HON CÓ CÁNH LÀ THỰC. Nhìn sinh vật tưởng gần như huyền thoại ấy đang nằm bất động trên đường, Anne chợt cảm thấy thương cho sinh vật ấy. Nó nhìn quanh, thấy không có ai liền bỏ vào cặp và ra vẻ thản nhiên đi về nhà. Nắng chiều thật đẹp biết bao, một màu vàng hơi pha đỏ thẫm. Khi ánh nắng cuối cùng dần tắt thì cũng là lúc bóng đêm chiếm hữu bầu trời…

-----------------------------------------

Khi Anne bước chân vô nhà và lên được phòng mình rồi. Nó mới giở cặp, lấy người tí hon ra. Nó đặt người tí hon ở trên giường của mình, một cách nhẹ nhàng, nó lấy chăn đắp cho sinh vật lạ và nhỏ bé đó. Chợt, điện thoại di động của nó reo lên. Anne mới lấy điện thoại ra và xem số, là Lea! Nó vội vã nghe máy. Nó thấy giật mình vì Lea rất hiếm khi gọi điện cho nó, chỉ có chuyện gì quan trọng lắm Lea mới chịu nhấc điện thoại lên gọi. Có một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên kia đầu dây:
- Anne đó hả?
- Ừ, tớ đây. Có chuyện gì không? – Anne sốt sắng hỏi lại.
- Không, không có chuyện gì cả – Lea trả lời câu hỏi của Anne với giọng run run - Tớ chỉ muốn chắc chắn là cậu vẫn còn ở đó… thế… thế thôi! - Rồi Lea cúp máy cái rụp.
Anne lấy làm lạ về câu trả lời của Lea. Lea chưa bao giờ như thế này cả. Anne thật sự không hiểu điều gì làm Lea lo lắng đến thế… Nó vẫn rất bình thường đấy thôi, đâu có chuyện gì xảy ra cho nó đâu… Hay là vì chuyện cô Kelly? Không thể nào, nó lắc đầu, tụi nó hầu như ngày nào cũng gặp phải vụ ấy nhưng khi ấy Lea không hề gọi điện cho nó để hỏi những câu đại loại như vầy. Chưa bao giờ trừ lần này. Và trong những ngày tháng nó chơi với Lea thì hầu như ngày nào cũng giống ngày nào, nhưng trừ ngày hôm nay. Nó cố nhớ xem hôm nay là ngày gì, chắc chắn hôm nay không phải là sinh nhật của ai trong số người nó quen biết. Hôm nay cũng như các ngày khác. Rồi nó hít thật mạnh rồi thở hắt ra, nó không giỏi suy luận cho nên khi nghĩ về vấn đề như thế này thì nó cũng chỉ tới đó rồi bí. Thôi thì… Để cho dòng đời điều khiển con thuyền rắc rối này vậy…

--------------------------------------------

Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày hôm ấy rồi, cái hôm đầy kì quặc đó. Nó rất lo lắng về Lea. Bởi dạo này Lea bắt đầu có biểu hiện lo lắng về một thứ gì đó, một thứ mà nó không biết. Nó đã hỏi Lea nhưng Lea cũng chỉ nhẹ lắc đầu, không chịu nói. Trong lớp, Lea không chơi với ai cả, trừ nó. Lea, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng chưa hề nói chuyện với ai trong lớp, trừ nó. Ngay từ đầu nó đã thấy điều đó đã là kì lạ rồi. Nó cũng như các bạn trong lớp, vậy thì tại sao Lea lại chơi với nó. Và một lần nữa, nó lại thở dài. Nó thật sự không hợp với những rắc rối được giải quyết bằng trí này. Nó nên làm sao đây? Nó cứ cảm thấy người tí hon đó là chìa khoá của tất cả những chuyện kì lạ xảy ra xung quanh nó. Nhưng rồi nó lại cười chính mình vì cái ý tưởng gần như điên rồ ấy của nó - người tí hon là chìa khoá của mọi chuyện.
Một cơn gió mát nhẹ nhàng vuốt má nó. Mỗi khi nó gặp phải rắc rối hay bực bội, thì chỉ có gió, có gió mới xoa dịu được những cảm xúc khó chịu trong người nó. Bây giờ nó không muốn phải suy nghĩ gì nữa. Nó giờ chỉ muốn thanh thản, cho dù chỉ một chút thôi… một chút thôi cũng được…

-------------------------------------

Một ngày nữa lại trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Tinh thần của Lea vẫn không phấn chấn lên được tí nào, Lea vẫn cứ lo lắng về điều gì đó. Và lạ nhất là hễ Anne rời xa Lea chút xíu là Lea níu tay Anne lại. Anne thật sự không hiểu Lea đang nghĩ gì, thật sự… Mọi chuyện càng lúc càng kì quặc và chính nó cũng không thể kiểm soát được nữa rồi. Hôm nay lúc tan học, hai đứa vẫn cứ đi về chung với nhau như mọi khi và chỉ có việc này là không thay đổi, nó mừng vì điều đó. Khi tới ngã ba đường, bỗng Lea níu tay nó lại. Thấy vẻ mặt không hiểu gì hết của Anne, Lea liền nói:
- Hôm nay tớ sẽ về nhà cậu chơi, được không?
Anne giật bắn mình khi nghe chuyện đó, bình thường thì nó nên vui mừng vì chuyện này mới phải nhưng khi về nhà nó có nghĩa là sẽ lên phòng nó, mà phòng nó thì đang chứa sinh vật lạ kia, nó không muốn lộ ra chuyện nó chứa chấp một sinh vật lạ chút nào. Nó lắp bắp:
- Ơ… à… Không được đâu! Mẹ tớ hôm nay… ừm… tớ có… ừm… nhà tớ có chuyện… - Rồi như vớ được vàng, nó nói một mạch – Nhà tớ đang có chuyện riêng cho nên cậu không tiện để về nhà tớ chơi vào lúc này.
- À… ừm… Tớ hiểu rồi. Để khi khác vậy. – Lea nói, rồi rẽ phải ra về, nó không màng chuyện gia đình của Anne là chuyện gì nữa. Nó cứ thế lặng lẽ về nhà…

----------------------------------------

Anne thấy mình thật tồi tệ khi đã nói dối Lea, nhưng biết làm sao được? Hoàn cảnh bắt buộc mà! Nó về nhà, lê bước lên các bậc cầu thang và rẽ vô phòng của nó. Hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ! Nó liếc nhìn sinh vật lạ ở trong cái hộp dưới gầm giường kia. Anne đã tạo làm một cái hộp và may một cái gối búp bê, nó lấy một mảnh vài thừa làm chăn cho người tí hon ấy. Chợt, thứ đó liền động đậy, mắt của nó bắt đầu mở… he hé… từ từ… NGƯỜI TÍ HON CÓ CÁNH ĐÃ TỈNH DẬY…

CHƯƠNG MỘT PHẦN HAI KẾT THÚC!
Về Đầu Trang Go down
http://manga-anime-fic.7forum.net
memoriesofwings
Moderator
memoriesofwings


Nữ
Tổng số bài gửi : 5
Age : 28
Đến Từ : Việt Nam
Thích : ăn chơi là chính =))
Tính Cách : lười
Registration date : 21/06/2008

[truyện dài] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [truyện dài] D.A.L   [truyện dài] D.A.L Icon_minitimeFri Jul 18, 2008 3:29 pm

Anne thật sự bất ngờ và pha chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Nó chăm sóc cho người tí hon này vì lòng thương hại. Mọi chuyện hiện nay đã quá rắc rối rồi. Nó không muốn có rắc rối hơn nữa. Người tí hon mở he hé mắt, miệng đòi ăn trong cái giọng run run. Anne chợt thấy mình đã phản ứng thái quá trước việc thứ đó tỉnh dậy rồi. Nó đi xuống dưới lầu, kiếm bịch Snach và bình nước nhỏ mà hồi tiểu học nó hay dùng. Sau khi xong xuôi hết cả, nó mang những thứ ấy lên lầu. Nó đến chỗ thứ đó, bóc bịch Snach và đưa cho người tí hon một miếng nhỏ. Rồi nó mở nắp bình nước ra, đổ nước vào cái nắp, vừa vặn, nó đưa cho người tí hon cái nắp bình sau khi người tí hon ăn xong.
Sau khi no căng bụng, thứ đó mới lên tiếng:
- Ta là thức thần Lighty. Khổ ghê, nếu không ăn uống ta sẽ bị xỉu trong vòng ba ngày - Rồi nó quay sang Anne, nhìn Anne thật chăm chú. Chợt, nó cất cánh bay lên, ôm cổ Anne – Ta đã tìm thấy cô rồi! Sau mười hai năm ròng rã… Cuối cùng… - Rồi nó oà khóc. Anne rất ngạc nhiên trước lời của người tí hon, đang định mở miệng nói thì thứ đó đã giành mất – Cô biết không? Cô chính là Light, ta mừng quá!
Anne gỡ thứ đó ra khỏi cổ nó một cách dứt khoát, lần này nó quyết định giành phần nói:
- Light nào? Tôi không phải Light.
Choáng với cách gỡ của Anne, Lighty loạng choạng bay đứng ngoài không trung. Nó nói với cái khuôn mặt muốn choáng:
- Hơ… hơ… Cô không biết là phải. Tại vì cô là chuyển sinh nên cô không biết và ta có nhiệm vụ nói cho cô biết.
Rồi nó cố gắng bay vững, thoát khỏi trạng thái choáng:
- Có lẽ cô chưa biết là trên thế giới này có ba thế lực. Đầu tiên là thế lực Dark có năng lực gieo rắc Tal – là hận thù - một trong hai nguồn gốc sản sinh tội ác. Thứ hai là thế lực Light có năng lực nhìn thấu, bay và lấy Tal ra khỏi con người. Cả hai thế lực này đều có thức thần - người đánh thức là Lighty của Light, Darky của Dark…
Cuối cùng nó cũng thoát khỏi trạng thái choáng, nó hạ cánh xuống giường Anne, thở dài:
- Dark và Light chỉ có ba kết cục: hoặc bị đối phương giết chết và chuyển sinh, hoặc là sống với tuổi thọ của con người – khi hết rồi – nghĩa là chết thì sẽ chuyển sinh, hoặc là bất tử và đợi đối phương chuyển sinh để tiếp tục cuộc chiến. Kết cục bất tử đó chỉ xảy ra khi có hai yếu tố: thắng đối phương và số lượng người tốt hay xấu chiếm ưu thế trên thế giới này. Đối phương mà cô gặp phải là Dark đã thắng hai đời Light và đang trong tình trạng bất tử.
Rồi nó liếc Anne và thấy Anne đang bị quay vòng vòng với mớ điều nó vừa nói. Cuối cùng thì Anne cũng chấn tĩnh được và hỏi nó:
- Thế còn thế lực thứ ba đâu?
Nó nhìn Anne, buồn rầu:
- Cô không nên biết thế lực thứ ba, lời khuyên chân thành đấy.
- Tại sao bây giờ cậu mới tìm đến tôi và nói những điều này? Tại sao không là tôi năm tuổi? – Anne nhìn Lighty với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Đơn giản là vì để tìm cô đã phải qua bao nhiêu nước, rồi bị lạc đường, bị đói và sau đó ngất đi ba ngày… Cô làm như để ta tìm ra cô dễ lắm vậy. Mười lăm năm là con số tương đối sớm đấy, có khi ta phải tìm đến hai mươi năm kia kìa.
- Sẽ ra sao nếu tôi không chịu làm Light? Cậu sẽ làm gì nếu tôi không nhận lời? – Anne hỏi với cái giọng thách thức.
- Sẽ chẳng sao cả. Công bằng mà nói thì cô sẽ chẳng sao cả, nhưng những người thân của cô sẽ có sao – Lighty nói với giọng điềm nhiên như nó muốn chọc tức Anne – Trong một cuộc chiến, nếu một bên bỏ cuộc thì bên kia tất thắng và sẽ chiếm hữu bên bỏ cuộc. Nếu cô không nhận lời thì điều đó đồng nghĩa với việc cô bỏ cuộc và hiển nhiên Dark sẽ cứ gieo rắc Tal thoải mái. Không chừng hắn sẽ gieo rắc Tal vào những người thân bên cạnh cô nếu cô không hành động. Thế giới sẽ tràn ngập hận thù nếu không có Light.
Anne gần như muốn sôi máu lên bởi Lighty, nhưng biết làm sao được. Lỡ như… Được, Anne sẽ nhận lời không phải vì cái danh Light hay thứ gì khác, nhưng là vì những người nó yêu quí. Trong đầu nó chợt hiện lên hình ảnh Lea… Phải, nó phải làm để bảo vệ những người mà nó yêu quí. Nó chấp nhận với Lighty là nó sẽ làm Light để bảo vệ mọi người. Lighty nghe xong, liền hân hoan:
- Vậy thì chúng ta bắt đầu luyện tập thôi.
- Luyện tập? – Anne hỏi lại với vẻ thắc mắc.
- Đúng! Luyện tập sử dụng năng lực bay, nhìn thấu còn cách nhận biết ra người nào nhiễm Tal thì sẽ do bản năng cô.
Trời đã tối hẳn, những vì sao bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện. Và… có ai đó… đang khóc ròng với những bài tập khắc nghiệt…

CHƯƠNG MỘT PHẦN BA XIN KẾT THÚC! (Hình như nó dở hơn mấy chương trước nhỉ? Wink) Thôi kệ, để cho mọi người góp ý sửa vậy. Wink))
Về Đầu Trang Go down
http://manga-anime-fic.7forum.net
Sponsored content





[truyện dài] D.A.L Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [truyện dài] D.A.L   [truyện dài] D.A.L Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[truyện dài] D.A.L
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Nơi các mem đóng góp ý kiến về truyện dịch

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
FG :: Thư Viện :: Sáng tác-
Chuyển đến